Tôi chạy quanh nhà khi chỉ mặc nội y, bị người bạn thanh mai trúc mã ở nhà đối diện nhìn thấy hết.“Ren đen.”Khi Cố Tĩnh Trạch nhắn tin cho tôi, tôi đang đứng trước cửa sổ phòng, cúi xuống nhìn một cái để xác nhận lúc này tôi đang mặc nội y ren đen, mặt tôi đỏ bừng.Tôi vội vàng túm lấy một chiếc áo quấn quanh người, tay gõ chữ run bần bật.“Đồ biến thái!”“Rõ ràng là tự cô không mặc quần áo còn đứng trước cửa sổ để người ta nhìn, giờ tôi nhắc nhở cô là tốt bụng đấy.”Cửa sổ đối diện luôn tối om, giờ đây mơ hồ nhìn thấy một ánh đèn nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt.Người này đến từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết?!“Hừ, cho ai xem cũng không cho anh xem.”“Hơn nữa, vóc dáng của cô, thật ra, khiến người ta chẳng có hứng thú gì đâu.”Chẳng có hứng thú gì?Tôi…Thật sự hơi… nhưng bị tên này nói ra sao mà tức thế!Hắn chọc tức tôi, tôi không thể không phản công.“Rõ ràng là do anh bất lực.”