Cha ta đã chắn mười mũi tên cho tướng quân, thế là, ta trở thành vị hôn thê của con trai út tướng quân.Ta biết, một nha đầu thôn quê, vốn không xứng với thiếu gia.Thiếu gia nói ta đừng quá nhạy cảm, hắn sẽ đối xử với ta thật tốt.Thiếu gia rất hoàn hảo, anh tuấn ôn nhu, nhưng lại không thích cười.Ngày đó, thiếu gia bảo ta mặc chiếc áo choàng lông cáo màu trắng đắt giá, đưa ta đi dự tiệc sinh thần của biểu cô nương.Ta vừa đến, mọi thiên kim tiểu thư đều cười nghiêng ngả, thiếu gia cũng cười.Sau này ta mới biết được, biểu cô nương từng nói với thiếu gia, mắt của ta vừa đen vừa sáng, rất giống với chú chó trắng nhỏ mà nàng ta nuôi lúc bé.Thiếu gia ghi nhớ trong lòng, quyết định tạo một bất ngờ cho biểu cô nương.Thì ra không phải thiếu gia không thích cười, chỉ là không thích cười với ta.